Tiếng chuông đồng hồ đã điểm một giờ sáng.
Bài viết Văn cuối cùng của học trò khối lớp bẩy đã chấm xong nhưng Miên vẫn ngồi bên bàn, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Gió về đêm cuối thu, mang theo hơi thở của đất khiến cho Miên cảm thấy se se lạnh. Cô đứng dậy, lấy chiếc khăn voan mỏng quàng thêm vào cổ và uống một li nhỏ nước ấm để giữ gìn cái cổ họng vốn đã rất nhạy cảm và rất ưa dùng thuốc của cô. Từ ngày về công tác tại đây, khí hậu miền núi cao lạnh hơn miền xuôi, cộng thêm cái bệnh viêm họng mãn tính, nó làm cho cô không thể coi thường sức khỏe được.
Trăng đầu tháng đã đi ngủ từ lâu rồi. Trên bầu trời khuya, chỉ còn vô số những ngôi sao nhỏ li ti cứ nhấp nha nhấp nháy không thôi. Nhìn bầu trời lúc này, như chiếc bánh chocolate được rắc những hạt vừng óng ánh thật thích mắt. Miên bỗng nhớ lại ngày còn bé, những đêm mùa hè không trăng, Miên với các chị hay cùng mẹ trải chiếc chiếu ra khoảng sân nhỏ trước nhà, để vừa nghe mẹ kể chuyện cổ tích vừa thích thú cảm nhận làn gió mát từ chiếc quạt nan phe phẩy trên đôi tay không biết mệt mỏi của mẹ và thỉnh thoảng còn ngầy ngà đòi mẹ gãi lưng. Ngày ấy, mẹ thường nói rằng:“ Mỗi số phận con người đều ứng với một vì sao trên trời”. Miên ngây thơ, tưởng thật, nhận cho mình một ngôi sao sáng nhất. Có những lúc hứng khởi hơn, cô bé Miên nằm ngửa mặt lên bầu trời, hát nghêu ngao hàng giờ, có lúc cô bé lại đếm thử xem trên trời có bao nhiêu vì sao… Những ngôi sao thật tinh nghịch, cứ như biết trêu, biết đùa người ta. Chúng cứ nhấp nháy hoài làm cho Miên không tài nào đếm nổi. Cho đến tận bây giờ, Miên vẫn chưa lần nào đếm được trọn vẹn những vì tinh tú ấy.
Lạ thật! Đã một giờ sáng rồi mà Miên vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, dù chỉ là một cơn buồn ngủ khẽ thoảng qua. Bài viết văn của cậu học trò lớp bảy, nổi tiếng là nghịch ngợm trong trường, có cái tên vô cùng ấn tượng “ Hà Quyết Thương” cứ hiện lên trong tâm trí của Miên. Cô nhớ lại từng dòng chữ, với những con chữ cứ xoắn xuýt, nhảy nhót lung tung đã thành nết của Thương mọi khi. Đâu rồi nhỉ? Bữa nay lạ quá! Cậu học trò ấy đã rất nắn nót ép từng nét chữ vào hàng, vào lối để viết thành bài văn, khiến cô giáo Miên phải từ bất ngờ rồi đến ngạc nhiên.
Đề bài viết Tập làm Văn Miên đưa ra trước học trò là :“ Người bạn của em”. Cô có ý để cho các học trò của mình thoải mái trải lòng, biểu cảm về con người, về những người bạn đã từng gắn bó trong cuộc đời của các em.Từ đó, giúp các em củng cố kỹ năng sống; biết thể hiện tình cảm yêu thương con người, yêu thương, gắn bó bạn bè. Khi Miên viết xong đề bài lên bảng và nêu những yêu cầu cần thiết cho một bài viết văn 90 phút, các cô cậu học trò trong lớp bắt đầu cắm cúi xuống trang viết của mình, tập trung và say sưa…
Đề văn mà Miên đưa ra cũng không khó đối với các em cho nên khi tiếng trống báo hai tiết học đã hết, kết thúc giờ kiểm tra viết văn thì các học trò đều có bài để nộp cho cô, riêng Quyết Thương, vẫn cắm cúi, đưa vội những nét bút để kết thúc bài văn cho trọn vẹn. Hôm đó Miên thấy hơi lạ vì chưa bao giờ cậu bé này lại say sưa làm bài đến như thế. Một điều lạ hơn nữa, hơn một trăm bài văn, duy nhất có bài của Thương biểu cảm về người một người bạn khác giới, một bạn gái học cùng khối lớp của em. Một cô bé lớp trưởng với dáng người nhỏ xinh, đôi mắt đen tròn, mái tóc ngang vai óng mượt, luôn được tết làm hai bím gọn gàng buông trước ngực. Cô bé tên là Phượng Hồng. Thì ra là thế! Hèn chi những lúc ra chơi chuyển tiết, Miên thường hay gặp cậu học trò tinh nghịch này chạy qua cửa sổ lớp 7C và mắt cứ nhìn dáo dác vào trong lớp như tìm kiếm ai đó. Cho đến hôm nay, khi chấm bài văn của Hà Quyết Thương cô lại nhớ đến cái giờ ra chơi bữa trước, ở trước cửa lớp 7C… Trong bài văn, có câu Thương viết: “ Mùa hè qua lâu rồi, cũng chẳng còn mùa hoa phượng. Trong giờ thực hành Ngữ văn, bất chợt, nhìn qua khung cửa sổ, vẫn còn một chùm hoa phượng nhỏ, đỏ rực lên giữa tán lá xanh. Em như thấy người bạn của em đang tươi cười, đưa tay vẫy vẫy em. Em còn nhìn thấy rõ cả đôi má lúm đồng tiền xinh xắn của bạn ấy. Thế là ý nghĩ của em cứ tuôn ra trên trang giấy. Bài thực hành hôm đó, em được cô giáo khen nhiều lắm!”. Tình cảm của con trẻ, ta có thể gọi đó là “ Tình yêu tuổi học trò” được không nhỉ? Từ mến và cảm phục một người bạn gái mà cậu học trò nhỏ của Miên đã có sự đổi thay diệu kì như vậy. Miên mỉm cười một mình “Cậu bé làm cho mình nhớ lại thuở học trò năm nào.”
... Ngày đó, Miên là bí thư chi đoàn ba năm liền ở trường trung học phổ thông, có lẽ Miên là cô nữ sinh nhỏ bé nhất lớp nhưng ngoan ngoãn, hiền lành, học rất giỏi nên được nhiều thầy cô và bạn bè yêu quý và đặt cho cái tên thật dễ thương là “ Chíp còi”. Còn “người ấy” lại rất nghịch ngợm và lười học. Người ấy ngồi bàn kế bên, dãy bên phải của Miên, chẳng mấy ngày trong tuần là không bị ghi tên vào sổ đầu bài của lớp. Cô Nga nhiều lần phải bất lực trước cậu học trò cá biệt ấy. Trong giờ kiểm tra môn Toán của thầy Huy bữa đó, sắp đến trống thu bài, khi Miên đang vã cả mồ hôi mà vẫn chưa tìm ra được đáp số cho bài tập cuối cùng thì tự nhiên giác quan như mách bảo Miên ngờ ngợ có ánh mắt nào đang nhìn mình. Bất chợt quay sang ngang, Miên bắt gặp ánh mắt người ấy đang chăm chú nhìn. … Nhìn đắm đuối…Bốn mắt bất chợt gặp nhau. Bị ánh mắt của Miên “bắt quả tang”, người ấy vội cúi mặt xuống trang giấy vẫn để trắng nguyên, mặt đỏ tía tai vì thẹn. Tự nhiên, Miên thấy cái người này dễ ghét! Thời kì bao cấp, khi mà cuộc sống của toàn xã hội còn gặp muôn vàn khó khăn, trường học cấp ba của Miên toàn bộ được làm bằng tranh, tre, nứa, lá. Mỗi khi bão về, cả thầy và trò đều lo bão sẽ làm tốc mái hay tệ hơn chút nữa là giật đổ lớp học cũng không biết chừng. Năm đó, cơn bão số 6 tràn qua, làm tan hoang cả khu trường. Nhà trường huy động toàn bộ học sinh vào rừng chặt nứa, lấy cây về dựng lại lớp học. Lớp của Miên được giao cho chặt nứa; mỗi học sinh đi vào rừng theo lớp và phải chặt đủ sáu mươi cây nứa mang về nộp tại trường. Vì là con út, được chiều chuộng, chẳng thạo việc rừng, việc rẫy cho nên ì ạch mãi đến tận giữa chiều, Miên mới chặt xong được sáu mươi cây nứa 5. San sang làm hai bó, Miên dự định sẽ chuyên dần từng đoạn nhưng con đường từ rừng về đến trường, nghĩ đã thấy ớn, nghĩa là cô sẽ phải vác hai bó nứa to đùng ấy vượt qua năm đoạn suối, mấy con dốc cùng mấy cây số đường ngoằn ngoèo mới về đến trường. Nhìn các bạn kìn kìn vác nứa về trường, khu rừng đã thưa dần bóng các bạn, Miên cũng vội co vai, rụt cổ, cắm cúi vác vác nứa đầu tiên ra cửa rừng. Qua khúc suối thứ nhất, bỗng một viên đá sắc nhọn trắng tinh ẩn giữa đám đá cuội trong suối, cứa lẹm vào gan bàn chân phải. Cô buông vội bó nứa, ôm lấy bàn chân chảy máu, mắt rơm rớm. Bỗng đâu, thật đúng lúc, người ấy xuất hiện và xé vội một mảnh vạt áo đang mặc trên người để băng vết thương nơi chân cho Miên.
“Thật dễ ghét!”.
Người đâu mà học thì lười, tài phá bĩnh nhưng lại tỉ mỉ vô cùng khi nhẹ nhàng quỳ xuống bên Miên, nhẹ nhàng nâng bàn chân đau của Miên đặt lên đầu gối mình và băng bó thật khéo như một người y tá. Và sau đó, tất nhiên là hai bó nứa của cô Bí thư Chi đoàn đã được anh chàng cá biệt nhất lớp chuyển giúp về trường. Ít lâu sau bữa đó, cả lớp ngạc nhiên mà thầy Huy dạy môn Toán, cô Nga chủ nhiệm, dạy môn Văn cũng rất ngạc nhiên vì người ấy đã thay đổi một cách bất ngờ. Điểm số của người ấy ngày càng cao. Từ đứng thứ nhất cuối sổ lên, người ấy đã vượt lên đứng thứ mười hai từ trên xuống, rồi lên vị trí số ba sau đó. Và Miên hiểu “động lực” nào đã “đi cùng” và giúp người ấy vượt lên. Tiếng ve đầu tiên ngân lên trong tán cây phượng già xanh um trước sân trường. Xuất hiện những đốm đỏ rụt rè của chùm hoa phượng nở bói. Trong lòng mỗi cô cậu học trò cuối cấp đang bộn bề bài vở, chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp cùng những dư vị nao nao của giây phút sắp chia tay bạn bè, trường lớp, thầy cô.…
Ngày đó đã đến!
Trong khi đang nhễ nhại mồ hôi, chen chúc cùng các bạn, cố kiễng chân, dán mắt vào từng trang thông báo điểm thi đại học được niêm yết trên tấm bảng tin của Nhà trường. Đây rồi! Tổng điểm thi của Miên là 21,5, trúng tuyển vào khoa ngữ văn đại học sư phạm II. Còn người ấy 23,75 điểm, đỗ trường Sĩ quan lục quân theo nguyện vọng. Đang tận hưởng phút giây sung sướng vì sự cố gắng của bản thân đã giúp Miên thực hiện được ước mơ trở thành cô giáo cùng với sự ngạc nhiên về điểm thi của người bạn trai “cá biệt”.
Thì bất chợt lại là cảm giác? Không.
Lần này là sự thực.
Có bàn tay của ai đó, âm ấm, khe khẽ đặt lên bờ vai của Miên. Miên chợt ngoảnh lại. Một chút bối rối. Vẫn là ánh mắt của người ấy. Nhưng lần này, người ấy không đỏ mặt, mà chỉ có sắc đỏ của những bông hoa phượng rực rỡ giữa tán lá xanh mà người ấy đang cầm trên tay:
- Tặng cho bạn đó!
“Bạn của tôi cừ thật! cậu ấy làm sao hái được nó nhỉ? Nếu không nói rằng trèo cây hái hoa trong trường là vi phạm nội quy?”. Những ý nghĩ ngây ngô cứ chen chúc trong đầu Miên. Lần này, không phải là ai khác mà chính là Miên bị rơi vào tình thế bối rối. Miên thấy trái tim mình khẽ rung lên. Tiếng rung rất lạ, tựa như tiếng của một sợi tơ, ngân lên thứ âm thanh dịu dàng và êm ái. Khi nhành hoa phượng nằm gọn trong tay Miên, ngẩng lên, Miên chẳng nhìn thấy người ấy đâu nữa: “ Người gì mà kì quá, chẳng để cho người ta kịp nói lời cảm ơn!”. Những lời nói ấy, một lần nữa cũng chỉ diễn ra trong ý nghĩ của Miên.
Thoắt cái mà đã mấy năm trời có lẻ.
Những cánh thư đi, về giữa đất liền và biển cả, của chàng lính đảo và cô giáo trẻ vùng non cao đã làm cho tình yêu của họ thêm mặn nồng và tạo thêm sức mạnh để họ thực hiện những mơ ước cống hiến cho Tổ quốc. Theo dõi chương trình thời sự phát sóng trên truyền hình mỗi ngày, Miên biết rằng hằng ngày người bạn trai của cô đang phải đối mặt với bao hiểm nguy, khó khăn mà quân cướp biển đã và đang gây ra. Cô căm ghét giàn khoan HD 981. Cô căm ghét con tàu Nước sâu nửa chìm với những luận điệu ngang ngược của kẻ xâm lược. Cô biết được chính xác từng diễn biến về tình hình Biển Đông. Những bức thư dày cộp của chàng lính đảo, mang cả hơi muối mặn mòi và hình ảnh những chú chim hải âu trắng muốt là là nhịp cánh trên boong tàu, hình ảnh những bông hoa bàng vuông đằm thắm giữa phong ba, hình ảnh người lính biển đang bồng súng đứng gác cho biển đảo bình yên. Lá thư ra đảo của Miên dạt dào thương nhớ, mang theo cả sắc đỏ rực rỡ của những chùm hoa phượng cùng những lời động viên, cổ vũ người bạn trai. Trong thời buổi Công nghệ thông tin phát triển như vũ bão, người ta có thể nhấc máy điện thoại lên, gọi cho nhau, nói cùng nhau bao lời yêu thương thật dễ dàng chỉ trong vài phút nhưng đôi bạn ấy, họ không thích thế, họ muốn dành cho nhau sự ngọt ngào bền vững như sự ngây ngô của cái thuở học trò năm nào.
Giờ này Miên đang thức cùng đêm, sau tập bài viết văn vừa chấm xong cùng những cảm xúc được gợi lên từ bài văn của cậu học trò tên Thương. Người ấy của Miên chắc cũng đang thao thức cùng sóng biển rì rầm bên đảo nổi đảo chìm của quần đảo Trường Sa? Nhìn ra ngoài trời đêm, Miên như thấy trước mắt cô, đâu đâu cũng có vòm lá xanh tươi cùng những chùm hoa đỏ thắm của tán cây phượng già nơi sân trường, ẩn trong đó là nụ cười tinh nghịch của người bạn trai cùng lớp năm nào.
Phải chăng luồng ánh sáng mang sắc màu của thứ tình cảm trong trẻo, hồn nhiên xuất hiện trong ta, sẽ khiến ta có đủ sức mạnh để tạo cho mình một kĩ năng sống và một thái độ sống đầy chất nhân văn.
Lòng Miên bâng khuâng…bâng khuâng…
Truyện ngắn của Trần Thị Hồng Sâm