TG: Hồng Minh
(Thân yêu kính tặng các thầy cô giáo đã nghỉ hưu)
Cả cuộc đời bụi phấn bám đầy tay
Chúng tôi thấy mình tràn đầy hạnh phúc
Niềm hạnh phúc mà chúng tôi có được
Là niềm tin yêu nơi ánh mắt trẻ thơ
Nhiều người ví chúng tôi như nghề lái đò
Lặng lẽ qua sông chuyến này, chuyến khác
Từ lúc mái tóc xanh đến khi mái đầu bạc
Hỏi khách qua sông có trở lại bao giờ....
Có người nói chúng tôi giống hệt các nhà thơ
Trọn cuộc đời đi tìm vần ghép chữ
Mỗi câu thơ hay cuộc đời nho nhỏ
Thành một bài thơ - một thế hệ học trò
Có người ví chúng tôi những người tay cầm cọ
Vẽ bức tranh là giá trị con người
Từ những tờ giấy trắng rất tinh khôi
Mỗi nét vẽ một cuộc đời hạnh phúc
Lại có nhiều người gọi chúng tôi bằng cái tên rất khác
Người làm nông không trồng cây vào đất
Nghề trông cây từ tình yêu chân thật
Dâng những hoa thơm trái ngọt cho đời!
Chúng tôi đã đi trao gửi những nụ cười
Không dám nhận mình làm nghề họa sỹ
Bởi như thế sẽ dở dang bức vẽ
Vì chúng tôi mới phác khúc dạo đầu
Chúng tôi chẳng nhận là người lái đò đâu
Bởi khách chúng tôi đã qua sông đa phần quay trở lại
Tìm gặp chúng tôi cảm ơn những năm tháng ấy....
Năm tháng yêu thương, năm tháng dưới mái trường!
Chúng tôi mãi chỉ là người bình thường
Dành cuộc đời trao gửi những yêu thương
Nhưng không hề cầu mong ai bù đắp
“Người làm nghề nông không trồng cây vào đất”
Cả cuộc đời bụi phấn bám đầy tay
Bụi phấn nhuộm tóc đã hóa thành mây
Và muôn đời bụi phấn mãi còn đây
Bụi phấn giúp chúng tôi thành người hạnh phúc!