Lá tằm nên phải tơ vương
Sợi tơ rút ruột hãy thương nhau cùng
Là ong phải đến với rừng
Chắt chiu giọt mật hút từng nhụy hoa.
Là thơ duyên kết với ta
Trái tim đừng để chiều tà nhạt phai
Gió buồn bay thoảng ngoài tai
Vắng nghe như tiếng có ai thầm thì...
Nghe chỉ tiếng bấc tiếng chì
Thì ta buông bỏ những gì .... dửng dưng
Đường đời mặn muối cay gừng
Đường thơ đừng để lạnh lùng người ngơi!
Bây giờ tôi lại tìm tôi
Vẫn còn một gánh đơn côi có thừa
Tình yêu
Nỗi nhớ
Không mùa
Tôi còn duyên nợ Lá bùa thơ yêu
Phân bua chẳng nói chi nhiều
Yêu thơ thì nói đôi điều thế thôi.....
K.D