Con xin kính hiếu Mẹ Cha Bằng lời thơ để viết ra nỗi lòng... Nhớ khi còn bế còn bồng Nhớ khi giọt máu đỏ hồng Mẹ mang Mười ngày chín tháng gian nan Trèo non lội suối nắng chang trên đầu...
Con nằm bụng Mẹ...biết đâu Đầu trần chân đất luồn sâu trong rừng... Hết rừng rồi đến lội Bưng Kiếm từng hạt lúa mót từng củ khoai. Mẹ nào than vãn với ai Chỉ mong lúa thóc đầy vai gánh về...
Cha thì vất vả đồng quê Sớm chiều lặn lội dãi dề nắng mưa... Ầu ơ... Gió đẩy gió đưa Hoàng hôn bóng đổ, Mẹ chưa thấy về... Bao năm gian khổ không nề Thay năm bảy chổ...dời quê bao lần...
Đi đâu cũng khổ cũng bần Vì đàn con đó, năm lần Mẹ sinh Tủi thân lúc nhục...khi vinh Mẹ luôn cam chịu, một mình lặng im... Cuộc đời bảy nổi ba chìm Lênh đênh mười tám lần tìm an cư...
Rằng xem có lúc tưởng như Dừng chân đất ấy kể từ hôm nay Rồi đâu tai gió vạ bay Lại đành nối tiếp tháng ngày tha hương Nhiều năm thấm những gió sương Trải bao cay đắng, trăm đường bể dâu...
Thương nhiều...Manh áo vá, khâu Mò cua bắt ốc đồng sâu...những ngày... Cái nghèo ôm lấy thân gầy Đi đâu cũng khổ,cuốc cày quanh năm Thân cò hôm sớm chỉ chăm... Mưa thâm gió bấc rét căm tê lòng...!
Tác giả: Bách Tùng Vũ
© 2014 Bản quyền thuộc về Hội Khuyến học