Nắng nhẹ nhàng thả mình xuống hiên nhà, chạm khẽ vào khung cửa gỗ. Con mèo mướp quen thức đêm lười nhác vươn mình thức dậy trong cái nắng đầu ngày. Nắng mùa thu trong như mật, không chói chang, không nồng nhiệt như mùa hè đã qua, mà dịu dàng, trầm lắng. Nắng đan trên chiếc áo xanh thẳm của nền trời, lãng đãng những áng mây trắng bồng bềnh, tạo nên màu sắc rất riêng của mùa thu.
Mùa thu khiến cho người ta dễ chịu bởi thời tiết man mác có chút se lạnh. Những dòng người xuống phố dường như thư thả hơn, không còn sự bon chen như những ngày hè nóng nực. Ta tự cho phép mình được có đôi chút lơ đãng trong cảnh vật thiên nhiên thật đẹp lúc thu về. Người ta vẫn nói sắc vàng là màu sắc chủ đạo của mùa thu. Đó là màu vàng của nắng, của lá vàng rơi. Không phải bỗng nhiên mùa thu đi vào thơ ca với cái sắc vàng xao xuyến ấy: “…Em không nghe rừng thu/ Lá thu kêu xào xạc/ Con nai vàng ngơ ngác/ Đạp trên lá vàng khô…” (Tiếng thu – Lưu Trọng Lư). Những con phố trở nên cổ kính, buồn và trầm lắng bởi sắc lá vàng ấy. Ngồi một góc phố nhỏ, nhâm nhi hương vị ly cà phê để ngắm con phố quen thuộc lúc thu về, chợt thấy lòng buồn bâng khuâng trước những hàng cây lặng lẽ thả lá vàng xuống vỉa hè, thời gian trôi thật chậm.
Nơi thành phố xa xôi, tôi nhớ về quê mình, mùa thu này, có lẽ đồng ruộng đã gặt xong. Những thửa ruộng chỉ còn trơ gốc dạ, ngả màu nâu sậm. Gió thổi hun hút trên cánh đồng trống trải. Mẹ dành thời gian ở nhà, khâu lại chiếc áo cho đàn con cháu những ngày nông nhàn rỗi. Trong vườn nhà, ổi có lẽ đã chín vàng. Cây thị đầu làng cũng rộ màu vàng rực, thơm ngát hương thơm. Những trái hồng chín như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh treo trên cây gọi mời lũ trẻ. Trẻ con quê tôi lại háo hức chờ đợi tết Trung thu, ngồi chờ phá mâm cỗ, ngắm trăng. Ánh trăng mùa thu trong trẻo, rọi xuống phía sau lũy tre yên bình đến lạ lùng.
Tôi đã quen với nhịp sống thị thành, đã quen với những mùa thu Hà Nội. Đôi lúc lại nhớ về quê hương khi thấy những qủa thị vàng óng, những quả bưởi xanh tròn căng kĩu kịt quẩy trên vai người bán hàng rong. Nơi đô thị ồn ã dòng người xuôi ngược, khi thu về bỗng có những giây phút trở nên chậm lại, tĩnh lặng trước sự đổi thay của đất trời. Hương hoa sữa đâu đây phảng phất. Có thể nói hương hoa sữa là một trong những đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Ngắm mặt hồ Gươm, thưởng thức mùi hương hoa sữa có lẽ sẽ là ấn tượng khó phai mờ đối với những người từng gắn bó với Hà Nội. Mùa thu Hà Nội đẹp, buồn nhưng cũng đầy lãng mạn. Vẻ đẹp ấy khiến bao tâm hồn nghệ sỹ phải xao xuyến. “…Có phải em là mùa thu Hà Nội/ Ngày sang thu anh lót lá em nằm…” (Có phải em mùa thu Hà Nội- nhạc Trần Quang Lộc)
Nguyễn Loan